27 thg 8, 2012

6 thg 3, 2012

Con được 8 tháng tuổi rồi đấy, Sam ngoan!

Vậy là Sam bé bỏng của mình tròn 8 tháng tuổi. Dạo này, Sam ham chơi nhiều quá. Ngày thì Sam loay hoay nghịch, đêm thì ít ngủ. Đêm qua, hai mẹ con cũng hì hụi chơi cùng nhau khi mới chỉ 2 giờ 30 phút sáng. Mình cũng đã tìm đủ cách rồi, vậy mà cũng chưa biết làm thế nào để Sam ngủ nhiều hơn một chút... Nhưng mà, cứ nhìn thấy Sam cười, chả hiểu sao mình lại rất yên tâm...

 




17 thg 1, 2012

Ta buồn, ta viết linh tinh

                 Mình vẫn biết, với bản thân mình mà nói, cái buồn đã luôn là cố hữu, là thâm căn cố đế, chẳng thể nào đổi thay được. Đôi lần bó gối ngồi mà ngẫm lại, lòng tự hỏi lòng: có muốn mọi sự khác đi không. Câu trả lời là có. Thì chẳng phải, mình đã luôn cố gắng để tươi cười, thậm chí là tươi-hơn-hớn đó thôi. Thì chẳng phải, mình đã luôn phải khoác trên người một chiếc áo quá rộng, mà không phải là quá chật mới đúng, đó thôi.
                 Mấy nay, mình lại rất buồn. Cực một nỗi là không biết nói với ai, không biết bắt đầu từ đâu, vậy nên viết lên đây, đôi dòng linh tinh này...
                Hôm nay thì em gái mình ra ăn tết với chị. Đứa em này của mình, mình chưa được gặp bao giờ. Hi vọng, Tết này là tết của sự hàn gắn bao nhiêu là những vết thương đã lâu, đã cũ, nhưng chưa bao giờ lành lặn cả. Hi vọng, cả mình và nó-đứa em tội nghiệp ấy, đều gọi nhau một tiếng chị-em thật lòng...
                  Mai thì mình cúng cha. Mấy chục năm rồi như thế. Đã qua mấy chục năm rồi nhưng lòng mình vẫn luôn quặn thắt khi từng giây, từng phút phải trải qua những ngày áp Tết dài dằng dặc này. Năm nay, cha mình được nhận thêm một chút trầm hương nữa...
                     Buồn ơi!!!!

23 thg 12, 2011

Sam ngoan của mình

Ngồi thu lu trong cái góc bé bỏng ở cơ quan, mình đem ảnh con gái ra ngắm. Thoáng cái, Sam đã được 5 tháng tuổi rồi. Trong suốt 5 tháng ấy, tháng nào với mình cũng diết da những nỗi niềm....


13 thg 11, 2011

Để dành


                                 Ta để lại đầy vơi hương gió
                                  biêng biếc buồn lá cỏ ngủ với mơ
                                 thôi xa vắng đi về miền cỏ thức
                                 say đắm hiền lành, vằng vặc mầm xanh.


                                 Ta để lại đầy vơi hương cúc
                                 tự ngày xưa nước mắt đã mặn mòi
                                 hoa vẫn ước một lần như sông cũ
                                 chở những điều bé bỏng đến hư vô.


                                 Ta để lại đầy vơi hương sóng
                                 cất dấu giày hôm trước bỏ quên

                                 xôn xao tím nghìn năm cát đợi
                                 ta gặp mình úp mặt với hoang vu.

                                                                              VTH-1995