17 thg 1, 2012

Ta buồn, ta viết linh tinh

                 Mình vẫn biết, với bản thân mình mà nói, cái buồn đã luôn là cố hữu, là thâm căn cố đế, chẳng thể nào đổi thay được. Đôi lần bó gối ngồi mà ngẫm lại, lòng tự hỏi lòng: có muốn mọi sự khác đi không. Câu trả lời là có. Thì chẳng phải, mình đã luôn cố gắng để tươi cười, thậm chí là tươi-hơn-hớn đó thôi. Thì chẳng phải, mình đã luôn phải khoác trên người một chiếc áo quá rộng, mà không phải là quá chật mới đúng, đó thôi.
                 Mấy nay, mình lại rất buồn. Cực một nỗi là không biết nói với ai, không biết bắt đầu từ đâu, vậy nên viết lên đây, đôi dòng linh tinh này...
                Hôm nay thì em gái mình ra ăn tết với chị. Đứa em này của mình, mình chưa được gặp bao giờ. Hi vọng, Tết này là tết của sự hàn gắn bao nhiêu là những vết thương đã lâu, đã cũ, nhưng chưa bao giờ lành lặn cả. Hi vọng, cả mình và nó-đứa em tội nghiệp ấy, đều gọi nhau một tiếng chị-em thật lòng...
                  Mai thì mình cúng cha. Mấy chục năm rồi như thế. Đã qua mấy chục năm rồi nhưng lòng mình vẫn luôn quặn thắt khi từng giây, từng phút phải trải qua những ngày áp Tết dài dằng dặc này. Năm nay, cha mình được nhận thêm một chút trầm hương nữa...
                     Buồn ơi!!!!