gió uốn mình cô mật, gió hanh hao
ngày ngơ ngác, ngày phơi khô ý nghĩ
em không biết chạm vào đâu, ngoài đám lá xạc xào
sao anh không vớt đền em một chút xanh xao
chút huyễn hoặc để em ép vào góc trong cùng hơi thở
chút mong manh để em vuốt thẳng và dệt thành sợi tóc
gọi lớp lớp mảnh vỡ thơ em hóa những ân tình
em giữ tình yêu phía thần thoại đời mình.
VTH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét