7 thg 3, 2011

Tự khúc






 


 



 









Ngày ngày, bên ô cửa, phía mênh mông hơi thở nồng nàn
(những hơi thở nồng nàn ép từ miên man cọng gừng tơ non em ươm từ mùa trước)
sẽ sàng, hân hoan gom nhặt nhọc nhằn, chống chếnh
chưng cất nỗi nhớ anh.

Em xòe tay
phía trước là màn đêm
màn đêm ngọt như mưa, màn đêm mềm như cỏ, màn đêm tràn ngập gió
(cái con gió đủ làm nghiêng nghiêng cánh rừng, khỏa lấp xuyến xao, khắc khoải)
cất lên lời nhớ thương

cất lên lời nhớ thương
cất sâu thẳm ngàn năm làm muối
cất da diết ngàn năm làm mật
bên này trời biêng biếc đào phai
và em
và em ước chuyến tàu xưa chậm lại
tấm vé anh cầm biêng biếc nỗi nhớ em.
                                                                   VTH

Bài đăng mới hơn                                   Bài đăng cũ hơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét